Dù cho có đau lòng đến mấy, Hoắc Vân Thâm vẫn sẽ không bỏ qua bất kỳ tia hi vọng nào. Anh lập tức thông báo cho người đến cứu viện.
Harry Quinn cũng báo cho Quân Diệm sắp xếp hải quân tới biển Đen và khu vực lân cận tiến hành tìm kiếm.
Trời bỗng nhiên nổi gió lạnh, từng hạt, từng hạt mưa rơi xuống. Nước mưa dập tắt ánh lửa cuối cùng, người Hoắc Vân Thâm ướt sũng nước mưa.
Anh quỳ xuống vách đá, đau đớn đến tột cùng, tựa như có người moi tim móc phổi mình ra.
Không ai có thể hiểu tâm trạng của anh lúc này, nó đau đớn khổ sở đến mức nào.
Sớm biết kết cục sẽ tệ như vậy, anh sẽ không nói ra chủ ý đó. Mất đi Cảnh Hi, có khác gì mạng sống của anh cũng mất luôn rồi?
Mưa cứ rơi trong màn đêm lạnh giá. Công tác cứu viện ở khe núi Mãng cũng vô cùng khẩn cấp.
Hoắc Vân Thâm cứ một mực đứng ở đó, chăm chăm nhìn xuống vách đá. Nếu Harry Quinn không khuyên anh nên nghĩ cho hai đứa nhỏ ở nhà, có lẽ anh đã nhảy theo Cảnh Hi rồi.