Quả thật Bé Nho đã phát huy một loại năng lực kỳ lạ mà mấy bạn nhỏ khác không có. Bé lần theo mùi hương bò về phía sofa.
Lúc bé phát hiện ra mẹ thì vui đến cười toe toét.
"Ôi… Con trai! Con thật là lợi hại quá! Ha ha…"
Cảnh Hi bế con trai lên, hôn bé một cái thật kêu. Sau đó cô tự hào mà nói với mọi người: "Mọi người nhìn này, con trai ruột của tôi đó nhé? Thoáng cái đã tìm được tôi rồi."
Hoắc Tam Nghiên rất ngạc nhiên, cô cho rằng chuyện này thật khó tin: "Cháu của tôi thật sự là thần đồng đấy à? Chuyện này thần kỳ quá!"
Cảnh Như Nguyệt sống hơn nửa đời người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy trong buổi chọn đồ vật đoán tương lai, một đứa trẻ con lại không chọn đồ mà đi chọn mẹ mình. Bà cười nói: "Tuy rằng đứa nhỏ này chậm lớn, nhưng đầu óc rất linh hoạt!"
Harry Wei đính chính lại: "Không đúng, là mũi thính."
"Ha ha ha ha..." Mọi người cười phá lên nói, mũi bé Nho thính như mũi của cún con vậy.