Sự kiện bé Táo mất giống như một cuốn lịch đã được lật sang một trang mới.
Nhưng Hoắc Vân Thâm biết rõ, đó không phải là lật sang một trang mới, mà chỉ là cô đang chôn giấu nỗi đau thương nơi đáy lòng mà thôi.
Chỉ cần không chạm vào nó, không khơi dậy nỗi đau của cô thì cô có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.
Nhưng chỉ cần vô ý chạm nhẹ vào thì nó vẫn sẽ khiến cô đau khổ đến tột cùng.
"Bé Táo" đã trở thành một từ cấm kỵ trong gia đình.
Trong số các món trái cây ăn hàng năm cũng không có táo. Dù là tranh treo trong nhà, hay bất cứ vật trang trí nào khác cũng sẽ không có hoa văn hình dạng quả táo, và cũng sẽ không sử dụng điện thoại, máy tính của hãng Apple.
Ngay cả vào đêm Giáng sinh, bọn họ cũng sẽ không nói mấy câu như ăn táo để cầu bình an.
...
Cứ như vậy bất giác đã đến đêm trước Giáng Sinh, đêm Bình An.
Cảnh Hi và Hoắc Vân Thâm đang cố gắng chuẩn bị cho thời khắc quan trọng nhất vào ngày mai.