Diệp Tầm rất muốn biết, đến khi nào thì bản thân anh ta mới có được một vị trí không thể thay đổi trong lòng cô, chứ không phải như một tấm chăn điện, chỉ khi cần đến thì mới sử dụng, lúc không cần nữa thì vứt sang một bên.
Hoắc Tam Nghiêm không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh ta. Đầu óc cô vốn đơn giản nên cô chẳng hề suy nghĩ mà nói thẳng: "Không không không, anh là lò sưởi nhỏ của tôi, không có anh thì tôi sẽ cảm thấy rất lạnh đó."
Lò sưởi nhỏ?
Xin hỏi giữa lò sưởi nhỏ và chăn điện có gì khác nhau sao?
Làm chăn điện ít nhất còn ngủ được, còn lò sưởi chỉ có thể hơ lửa sưởi ấm mà thôi.
Thì ra trong lòng cô, anh ta còn không bằng một tấm chăn điện.
Ví von như thế đã hoàn toàn chọc giận Diệp Tầm. Anh ta xoay người lại, ép sát vào người cô, tức giận chất vấn: "Em có chút lương tâm nào không vậy? Trong lòng em anh chỉ là một cái lò sưởi thôi sao?"