Harry Wei đã dạy bà cách sử dụng điện thoại từ lâu, nhưng bà chưa bao giờ gọi điện thoại cho ông. Thông thường, mỗi ngày bọn họ đều ở bên nhau nên không cần phải gọi điện thoại. Nhưng hôm nay ông có việc phải ra ngoài, cuối cùng thì bà cũng gọi cho ông.
"Vậy ba nhanh nghe máy đi! Chắc chắn mẹ đang nhớ ba đấy." Cảnh Hi mỉm cười giục.
"Ừ." Harry Wei vui vẻ nhận điện thoại, dịu dàng nói: "Alo, là Nguyệt Nhi à?"
Đúng là Ánh Trăng Nhỏ của ông ấy, nhưng đầu bên kia lại truyền đến giọng nói kèm theo tiếng thở gấp gáp: "Phong... Anh ở đâu... Mau về đi..."
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Harry Wei bỗng nhiên nghe thấy giọng vợ khác thường, liền kinh ngạc ngồi thẳng dậy.
"Cháy rồi, lửa cháy rất lớn... Bây giờ em không ra được... Khụ khụ..."
Đầu bên kia truyền đến tiếng ho khan của Cảnh Như Nguyệt khiến tim Harry Wei cũng thắt lại. Vợ mình bảo cháy, còn cháy rất lớn nên bà ấy không ra được?
Chẳng lẽ lâu đài Ánh Trăng cháy rồi sao?