Khi cô bé chạy gần đến, Cảnh Như Nguyệt ngồi xổm xuống, dang rộng vòng tay đón lấy cô bé, kéo cô bé vào lòng hôn mạnh.
"Bà ngoại, Bảo Bảo nhớ bà lắm!"
Anh Bảo ôm bà ngoại rồi hôn lại bà.
"Ừm, bà ngoại cũng nhớ con lắm!"
Anh Bảo hỏi để xác nhận lại: "Bà ngoại, mọi người nói mommy con có cục cưng nhỏ nên bà ngoại chỉ thích cục cưng nhỏ, không thích con nữa, có đúng không ạ?"
Cảnh Như Nguyệt dở khóc dở cười: "Con nghe ai nói vậy? Bà ngoại thích Anh Đào, bà ngoại cũng thích cả bé Nho. Con và em trai con đều là cục cưng ngoan mà bà ngoại thương nhất."
Cuối cùng Anh Bảo cũng yên tâm, vỗ tay: "Tốt quá rồi, con biết là bà ngoại sẽ không bao giờ hết thương con mà."
Cảnh Như Nguyệt búng cái mũi nhỏ của cô bé, cưng nựng nói: "Bà ngoại thương con nhất."
Anh Bảo lao ra khỏi lòng bà ngoại, lại ôm ông ngoại. Harry Wei bế cháu ngoại, cười nói: "Hình như Anh Đào của chúng ta nặng thêm rồi!"