Đã rất lâu rồi, vì chuyện của bé Táo mà cả hai vợ chồng đều chìm trong cảm giác đau thương, đến bây giờ vẫn chưa thể thoát khỏi ám ảnh mà nó mang đến.
Cũng bởi vì chuyện này, Cảnh Hi luôn sống trong đau đớn. Cô mất ngủ hàng đêm, nên phải uống thuốc ngủ mới có thể thiếp đi.
Hoắc Vân Thâm vô cùng xót xa, hằng ngày khi nói chuyện với cô đều rất dè dặt, sợ sẽ chạm vào nỗi đau của cô.
Tối nay, cô lại lặp lại mấy câu nói: "Vân Thâm, chúng ta nhất định phải bắt phu nhân Bạch Trà! Không thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta được! Bà ta chính là kẻ cầm đầu! Chỉ cần bà ta còn sống ngày nào, chúng ta cũng đừng mong được sống yên ổn ngày ấy."
Bây giờ, Vân Tuyết Nhu đã trở thành cái gai lớn nhất trong lòng Cảnh Hi. Lúc nào khi nhớ lại cô cũng sẽ nói mấy lời như vậy.
"Ừ, bọn anh đã phát lệnh truy nã bà ta trong phạm vi toàn cầu. Anh nghĩ bà ta đã đổi thân phận, nếu không sẽ không khó tìm đến vậy. Nhưng mà em yên tâm đi, bọn anh vẫn luôn dốc hết sức để tìm kiếm."