"Không biết."
Cảnh Hi lắc đầu, cô không có bất kỳ dự định nào, thậm chí ngay cả một chút hứng thú với cuộc sống cũng không có.
Nếu như không có nhiều người nhà ở bên cạnh thường xuyên an ủi, có lẽ bây giờ cô đã uất ức đến tự sát.
"Cậu còn nhớ khoảng thời gian Đại Trí mới mất không? Lúc đó mình thấy mọi thứ như sụp đổ, cả cuộc sống đều chìm trong bóng tối. Khoảng thời gian ấy mình vô cùng vô cùng đau khổ, đau đến không muốn sống nữa."
"Ừm, cậu rất kiên cường, đã gắng gượng qua được."
"Không! Không phải mình gắng gượng, mà là cậu đã cứu mình."
Phương Tiểu Tranh cầm tay Cảnh Hi: "Cậu còn nhớ không? Lúc ấy cậu tìm cho mình một công việc để làm. Cậu bảo mình soạn lại tiểu thuyết của cậu."
"Bắt đầu từ khi đó, mình khiến cho bản thân bận quên trời quên đất, bận đến không có thời gian suy nghĩ về Đại Trí nữa. Lâu dần, mình mới bước ra khỏi sự ám ảnh khi mất đi Đại Trí."