"Mẹ cứ yên tâm đi! Cho dù bọn họ có thật sự tới đây bắt con thì con cũng không thể nói gì được. Con phải gánh vác trách nhiệm cho những tội lỗi mình đã gây ra trước kia, nếu không thì sao con xứng đáng với dòng họ Long chứ?"
"Nhưng nếu như vậy thì mẹ muốn gặp mặt con một lần cũng sẽ rất khó khăn! Con có muốn rời khỏi đây không? Đi nhanh lên đi! Mẹ sẽ không nói cho bất kỳ ai biết đâu!"
Tô Uyển Cầm khóc không ngừng, bà không muốn đứa con trai nhỏ này bị bắt đi rồi bị giam vào ngục.
"Con không thể đi! Con mà rời đi thì có khác nào sợ tội bỏ trốn?"
Mặc Ngự Thiên an ủi nói: "Mẹ à! Đừng buồn nữa! Con vẫn còn có thể sống cùng mọi người một khoảng thời gian nữa mà, nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ chính là bảo vệ mẹ, bảo vệ Cảnh Hi, và còn... anh Cả nữa. Chỉ khi mọi người đều sống thật tốt thì con mới có thể yên tâm."
"Khiếu Nhi..."
Tô Uyển Cầm xót xa ôm lấy con trai mình, vỗ nhè nhẹ lên lưng Mặc Ngự Thiên và không ngừng an ủi.