"Anh Bảo, chúng ta phải đi rồi, sau này chúng ta lại đến thăm bà nội và chú nhé!"
Cảnh Hi bước ra đến cửa rồi lại quay đầu gọi cô bé vẫn đang ở trong phòng.
"Chú Râu Rồng à, Bảo Bảo phải đi rồi, lần sau chúng ta cùng nhau chơi tiếp nha!"
Anh Bảo nói mấy câu với chú Râu Rồng xong mới chạy tới cạnh mẹ rồi cùng nhau rời đi.
Sau khi mọi người đi khỏi, Tô Uyển Cầm đang nằm trên giường mới rầu rĩ than thở: "Haiz, mẹ đã gây ra tội nghiệp gì chứ? Con cháu từng đứa từng đứa một đều không thể bình an. Nếu có thể thì mẹ thật sự hi vọng có thể dùng cái mạng quèn này đổi lại sức khỏe và bình an cho các con."
Mặc Ngự Thiên ngồi trên mặt đất, thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng lưng từ phía xa kia, hắn quay đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Một quyết định nào đó được hắn âm thầm hạ quyết tâm. Có lẽ đã đến lúc hắn nên đối mặt với tất cả, đứng ra gánh vác trách nhiệm rồi.