"Mặc Ngự Thiên, trước giờ cậu vẫn giả ngu đúng không? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?"
Bây giờ Hoắc Tam Nghiên bỗng nhiên rất sợ, nếu tên khốn nạn Mặc Ngự Thiên này thừa dịp hôm nay hỗn loạn mà cướp Cảnh Hi hoặc đứa trẻ đi thì làm thế nào đây?
Mặc Ngự Thiên nhìn cô, im lặng một hồi rồi trả lời: "Mục đích của tôi chỉ là muốn bảo vệ Cảnh Hi."
Hoắc Tam Nghiên: "..."
Thật không biết nên nói gì cho phải nữa. Cô nhìn hắn, lại thấy được vẻ kiên định và thâm tình trong ánh mắt của tên đại ma đầu tội ác tày trời này.
Có lẽ hắn thật sự muốn cải tà quy chính, nếu không thì hôm nay hắn cũng sẽ không đứng ra làm nhiều chuyện như vậy.
Sau khi đợi khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, y tá khoa Sản ôm một đứa bé ra: "Ai là người thân của Cảnh Hi?"
Hoắc Tam Nghiên vốn định giơ tay nhưng bị Mặc Ngự Thiên tranh trước một bước: "Tôi… là tôi!"