Vì thế anh cứ lặng lẽ nằm ngắm cô, nhìn cô cười và mỗi một cử động nhỏ của cô.
Mãi đến khi Cảnh Hi đan áo đến mệt, bèn ngẩng đầu lên hoạt động cổ thì mới phát hiện ra người đàn ông nằm trên giường đã tỉnh lại rồi.
"Chồng, anh tỉnh rồi à?"
Cảnh Hi vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc. Bác sĩ nói rằng chắc anh không thể tỉnh lại sớm đến vậy, thế nhưng anh lại nỗ lực đến thế, chỉ mới vài tiếng đồng hồ thôi mà đã tỉnh lại rồi.
"Đúng vậy, vợ à, thật xin lỗi, đã để em phải lo lắng rồi!"
Hoắc Vân Thâm vươn tay ra. Cảnh Hi nắm lấy tay anh, giữ chặt lấy nó và áp khuôn mặt mình lên.
"Đừng nói xin lỗi nữa. Anh tỉnh lại chính là niềm an ủi lớn nhất đối với em."
"Ừ." Hoắc Vân Thâm hơi dùng sức kéo cô lại gần. Hai người trán chạm trán, khoảng cách thật sự rất gần.