Bữa tối đã chuẩn bị gần xong, Anh Bảo cũng đã vẽ xong tranh rồi. Ở một góc tranh, bé vẽ thêm hai quả anh đào thay cho chữ kí, sau đó tặng tranh cho Mặc Ngự Thiên.
"Chú Râu Rồng, cháu tặng chú nè!"
Mặc Ngự Thiên cầm bức tranh của cô bé vẽ tặng. Đó là một bức chân dung, bên trong chắc là vẽ hắn, có điều có hơi trừu tượng.
Nét vẽ non nớt của con trẻ làm người ta thấy thật hài hước thú vị, vô cùng đáng yêu.
Cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn nhận được món quà đáng yêu như vậy. Trong lòng Mặc Ngự Thiên cảm thấy thật ấm áp.
Hắn lại chăm chú ngắm nhìn Anh Bảo, đó là một cô bé cực kì dễ thương, bao nhiêu người yêu thích. Mặc Ngự Thiên kìm lòng không được mà nhớ đến Alice, nhớ đến đứa con của bọn họ.
Nếu như khi ấy hắn không khăng khăng cố chấp; nếu như Alice không phải là người nhân bản, mà chỉ là một cô gái bình thường; nếu đứa con của họ có thể bình an chào đời, có khi nào, cũng sẽ được nhiều người yêu mến như Anh Bảo hay không?