Lâm Tương Nhã vô cùng hài lòng với mối hôn sự của mình, đặc biệt là về thân phận Tổng tư lệnh quân đội của Quân Diệm, hơn nữa dáng mạo của anh ta cũng thuộc hàng siêu phẩm. Tất cả các phương diện đều đáp ứng được yêu cầu của cô ta về anh chồng tương lai.
Âu Dương Phỉ Phỉ thầm đau khổ không thôi, vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Thế nhưng cô cũng chỉ có thể cười nói: "Vậy phải chúc mừng cho cậu rồi, chúc cậu hạnh phúc."
"Ừm, cậu cũng vậy nhé!"
Người nhà họ Lâm gọi, nên Lâm Tương Nhã chào một tiếng rồi đi vào hội trường đính hôn.
Tiếp theo đó, người nhà họ Quân cũng đến. Quân Diệm cùng một đoàn người cùng vào hội trường đính hôn.
Nhưng thật đáng buồn cười, khi anh ta nhìn thấy trước cửa có một người con gái mặc váy cưới trắng, anh ta liền đi lại thì vừa vặn lại thấy cô gái ngẩng đầu lên, gương mặt man mác buồn của Âu Dương Phỉ Phỉ liền đập vào ánh mắt anh ta.
"Sao lại là cô?"