"Sau này, nếu bọn chúng thật sự nghịch ngợm, anh nỡ đánh con không?"
Cảnh Hi buồn cười vì lời nói của anh. Từ cách anh chiều chuộng Anh Bảo, cô đã có thể nhìn ra anh không thể làm một người cha nghiêm khắc.
Đoán chắc sau này, trong gia đình của bọn họ, anh chỉ có thể làm một người cha hiền còn cô phải đóng vai một người mẹ nghiêm khắc.
Hoắc Vân Thâm ôm lấy vợ, nói: "Không nỡ, chúng ta trải qua trăm nghìn khó khăn mới có được bọn chúng. Anh sao lại nỡ đánh chúng được?"
"Em biết anh chắc chắn không nỡ."
"Ừm, em mất đi một sợi tóc anh cũng cảm thấy đau lòng. Khúc thịt từ trong người em sinh ra, anh càng hết sức trân trọng."
Lời nói chân tình của anh khiến cô cảm động. Trong bóng tối, Cảnh Hi ôm lấy chồng. Cô sờ được gương mặt của anh, không kìm được hôn lên một cái.
"Chồng, anh thật tốt quá đi. Chúng ta ngủ thôi! Ngủ ngon."
"Ừm, vợ ngủ ngon."
Hoắc Vân Thâm cũng hôn lại vợ một cái.