"Em biết, em hiểu mà."
Âu Dương Phỉ Phỉ rưng rưng gật đầu, cũng hiểu được đạo lý mà cô nói.
Yêu một người, và không yêu một người, đều không thể cưỡng cầu.
Bây giờ việc cô có thể làm, đó là chắc nhở bản thân mình phải tỉnh táo, đối mặt với thực tế.
Anh ta sắp phải đính hôn rồi, cô sẽ thật lòng chúc phúc cho anh ta!
An ủi Âu Dương Phỉ Phỉ xong, Cảnh Hi và Hoắc Vân Thâm cùng nhau rời khỏi nhà họ Âu Dương.
Hai vợ chồng Âu Dương Thanh đã đưa thiệp cưới của Âu Dương Phỉ Phỉ cho bọn họ trước, mời bọn họ lúc đó cùng đến góp vui trong buổi hôn lễ của con gái mình.
Cảnh Hi nhìn ngày tháng ghi trên tấm thiệp, 7 ngày sau là đến rồi. Cô không khỏi xúc động lên tiếng: "Haiz, thật là chẳng ngờ nổi mà."
"Anh cho em xem một thứ còn bất ngờ hơn nữa."
Hoắc Vân Thâm rút một tấm thiệp mời khác ra, đưa cho Cảnh Hi. Cảnh Hi nhìn thiệp mời màu đỏ sậm, không hiểu hỏi: "Đây lại là của ai?"
"Em mở ra thì biết."