"Đúng là loại thuốc này, chúng có thể khiến cho người khác mất lí trí, làm những chuyện không ai ngờ tới được. Bằng không, anh nghĩ rằng với tính cách của cô ấy, lẽ nào có thể yêu thương ôm ấp anh sao?"
Quân Diệm: "…"
Diệp Tầm nói đúng, trước giờ tính cách của Âu Dương Phỉ Phỉ luôn kiêu ngạo và rất biết tự kiềm chế, không phải là kiểu người dễ dàng buông thả.
Đây là lý do duy nhất có thể giải thích được chuyện này.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Đây là lần đầu tiên trong đời Quân Diệm gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy. Anh ta đang cố gắng giữ lấy cái tay không chịu để yên của Âu Dương Phỉ Phỉ: "Em mau nghĩ cách đi!"
Diệp Tầm ráng nhịn cười, nói: "Em có thể nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này được đây chứ? Trừ phi anh giúp cô ấy, giúp cô ấy thoát khỏi dược tính."
Quả thật đây là ý kiến tệ nhất, Quân Diệm không thể nào làm như thế được: "Không có cách nào khác thật sao?"
"Có chứ, tìm một người đàn ông khác giải thuốc cho cô ấy."