"Tạm thời chỉ có vậy."
"Thế tôi có thể đi được chưa?"
"Được rồi."
Trò chuyện vài câu ngắn ngủi xong, Âu Dương Phỉ Phỉ có thể rời khỏi phòng VIP.
Khi đã ra ngoài, cô mới thở dài, tâm trạng vốn không tốt lắm, lúc này lại phủ thêm một phần nặng nề.
C đã hiểu rõ cuộc đời sau này của mình sẽ hoàn toàn không liên quan đến hai từ hạnh phúc.
Là vật hi sinh của liên hôn thương nghiệp và chính trị, cô không có quyền nói đến hạnh phúc.
Ôi, có lẽ đây chính là số phận của cô.
Âu Dương Phỉ Phỉ chỉnh đốn tâm trạng rồi đi ra ngoài quán bar, thế nhưng cô lại bị một người đàn ông trung niên va vào bả vai mình.
"Đi đường thế nào thế? Cô không có mắt à..."
Có lẽ đối phương đã say rượu nên nói chuyện và bước đi đều hơi lung lay.