Hứa Hi Ngôn đeo tấm bùa bình an lên cổ anh, nói: "Đây là tấm bùa bình an em mới xin, nó có thể phù hộ cho anh."
"Ừm. Cảnh Hi, em chính là thần hộ mệnh của anh."
Hai người cùng nhau tâm sự xong lại bắt đầu hôn nhau.
Một đêm dài dằng dặc chỉ có dịu dàng và lưu luyến.
Khi sắc trời gần sáng, Hứa Hi Ngôn phát hiện bên cạnh mình đã trống không. Anh đã đi rồi.
Vân Thâm, anh nhất định phải trở về bình an đấy.
...
Nước L, đảo trung tâm.
Có cấp dưới đến báo: "Bệ hạ, vương hậu cô ấy..."
Mặc Ngự Thiên ngồi trước bàn đọc sách ngẩng đầu: "Sao rồi?"
"Vương hậu sắp không ổn rồi, cô ấy muốn gặp ngài lần cuối."
Mặc Ngự Thiên nghe nói Alice sắp đi thì ngón tay hơi khựng lại, dừng động tác đang làm.
Trong đầu hắn nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Cảnh Hi. Tuy nói là Cảnh Hi, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không phân rõ rốt cuộc là Cảnh Hi hay là Alice.