Nhìn thấy anh luống cuống tay chân, Hứa Hi Ngôn cười nói: "Chồng, anh không sao là tốt rồi. Em và con gái không sao cả. Bác sĩ Cố và Diệp Tầm đâu?"
"Bọn họ ở ngoài. Anh bảo Diệp Tầm đưa em và con rời khỏi đây."
Để tránh sự việc như thế này lại phát sinh lần nữa. Hoắc Vân Thâm bảo Diệp Tầm đưa hai mẹ con họ rời khỏi đây.
"Vì sao?"
"Vì tốt cho em và con... Đợi anh cho người thu dọn xong chỗ này sẽ đón mẹ con em về."
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Vân Thâm lộ ra biểu cảm bất lực. Điều anh không mong muốn nhất là rời xa vợ, nhưng anh sợ mình lại mất khống chế làm hại đến cô, gây ra kết cục không thể cứu vãn nữa thì có hối hận cũng không kịp.
"Cũng được."
Hứa Hi Ngôn ngoan ngoãn nghe lời anh. Cô vừa muốn đứng dậy thì bụng lại cảm thấy đau, đau đến nỗi khiến cô phải nhíu mày.
"Vợ, em không sao chứ?"
Hoắc Vân Thâm nhanh chóng chạy sang đỡ cô, trong mắt toàn là cảm giác tội lỗi: "Anh xin lỗi, đều tại anh!"