Cô đã từng tưởng tượng vô số lần, cảnh tượng khi mình và ba ruột gặp nhau sẽ như thế nào?
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ là một màn sinh ly tử biệt như hiện tại.
"Đừng khóc, đừng buồn nữa Cảnh Hi, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại của ba rất lớn."
Harry Quinn vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi.
Hứa Hi Ngôn khóc xong thì ngước đôi mắt ngấn lệ lên, hỏi: "Anh, em muốn nhờ anh một chuyện."
"Chuyện gì, em nói đi?"
"Mẹ và ba em đã yêu nhau cả một đời, nhưng vẫn không có cơ hội được ở bên nhau, hai người bọn họ cũng chịu đựng quá nhiều giày vò. Em chỉ hi vọng trong quãng đời còn lại, có thể khiến bọn họ không cảm thấy tiếc nuối nữa. Cho nên, em muốn để mẹ cùng ba đi hết quãng đời còn lại, không biết anh có đồng ý hay không?"
Hứa Hi Ngôn muốn xin sự đồng ý của Harry Quinn, dẫu sao thì bọn họ cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, Harry Quinn sẽ luôn đứng ở góc độ của mẹ anh ta để xem xét.