"Cảm ơn cảm ơn, người đó đúng là Bồ Tát sống."
Hai tay Cảnh Như Nguyệt chắp lại nói cảm ơn.
"Bác sĩ, cho tôi hỏi thời gian cụ thể khi nào có thể phẫu thuật?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
"Cụ thể thì đợi hội chẩn của chuyên gia vào ngày mai kết thúc rồi mới có thể thông báo thời gian phẫu thuật cho mọi người."
Sau khi bác sĩ rời đi, tâm trạng của mấy người trong phòng đều tốt, Hoắc Vân Thâm nói với mẹ vợ: "Mẹ, chỉ cần làm phẫu thuật, cơ thể hồi phục là mẹ có thể như người bình thường rồi."
"Ừ, nếu mẹ khỏe thì sau này còn có thể giúp các con trông đứa bé."
Cảnh Như Nguyệt vốn đã không ôm hi vọng quá lớn với cuộc sống nhưng hiện tại vì sự quyên tặng của một người xa lạ mà hi vọng lại dấy lên trong bà một lần nữa.
Đợi sau khi bình phục, bà nhất định sẽ trân trọng mạng sống của mình thật tốt, cố gắng sống lâu hơn một chút.