Thang máy đi từ lầu tám xuống lầu sáu rất nhanh. Khoảnh khắc khi cửa thang máy mở ra, Cảnh Như Nguyệt kinh ngạc phát hiện có một bóng người cao lớn đang đứng ngoài cửa.
Hai người nhìn một cái là có thể nhận ra nhau ngay, trong mắt cả hai đều là nỗi khiếp sợ.
Bà không ngờ rằng Harry Wei lại đứng ở cửa thang máy, Harry Wei cũng không ngờ rằng bà lại ở trong thang máy.
Sau khi ông tỉnh lại thì người ông mong nhớ nhất chính là Cảnh Như Nguyệt. Thừa dịp khi mọi người nghỉ ngơi rồi, ông mới lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, định đến lầu tám thăm bà.
Mà trùng hợp là chính bà cũng đến thăm ông.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Cho đến khi cửa thang máy sắp khép lại, Harry Wei mới vươn tay ra kịp thời ngăn lại. Cánh cửa mở ra, ông bước vào.
Cửa thang máy lại khép, giam hai người trong một không gian nhỏ hẹp.
Khoảng cách quá gần sẽ sinh ra một cảm giác bị áp bức cực kỳ mạnh mẽ. Theo bản năng, Cảnh Như Nguyệt lùi về sau một bước.