Lúc hai người sắp lên đỉnh, cửa phòng kêu "rầm" một tiếng. Nó bị một chiếc ủng quân đội màu đen đá văng ra bằng một lực rất mạnh.
Âm thanh như thức tỉnh hai kẻ trên giường, làm họ chấn động run rẩy.
Khi Vân Tuyết Nhu nhìn thấy người đàn ông hùng hổ xuất hiện ở cửa, bà ta sợ đến nỗi la lên oai oái. Đầu tiên bà ta đẩy Harry Shon ra rồi kéo chăn lên che lấy mình.
"Quinn..."
"Đừng gọi tên tôi!"
Harry Quinn nhăn mũi, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm bọn họ một cách hung tợn, cả người đầy sát khí.
"Tôi gọi điện bà không nghe. Tôi tưởng rằng bà bận, không ngờ bà lại ở đây với ông ta..."
"Quinn, con nghe mẹ giải thích đã..."
"Bà còn muốn giải thích gì nữa! Bà phản bội cha tôi, làm ra chuyện mất thể diện, bà bảo sao tôi có thể tha thứ cho bà được?"
Harry Quinn vô cùng tức giận, lửa giận cuồn cuộn ngất trời.