Cảnh Như Nguyệt nhẹ nhàng chạm vào cây đàn violon, sau đó bà cầm Artemis lên. Cảm giác được chạm vào người bạn cũ rất tuyệt, không hề xa lạ một chút nào.
Bà cầm cây Artemis lên một cách hết sức tự nhiên, gác xuống bên dưới cằm, sau đó tay phải cầm lấy cây vĩ, thử kéo đàn.
Giai điệu uyển chuyển du dương nhanh chóng tuôn ra.
Hóa ra, kỹ năng mà bà bỏ quên cả mười năm nay đã khắc sâu vào trong trí óc bà từ lâu rồi, chỉ cần cầm cây đàn lên thì vẫn không hề thấy xa lạ.
Nhắm mắt lại, bà kéo Artemis, dường như đang nhớ lại thời thanh xuân còn trẻ.
Hình ảnh bà từng đứng ở nhà hát Quốc gia, biểu diễn trước mặt hàng tỉ khán giả hiện lên trong đầu.
Âm nhạc - tình yêu sâu đậm nhất đã hòa vào trong máu bà từ lâu rồi.
Đằng xa, khi bưng thuốc vào trong vườn hoa, Hứa Hi Ngôn đã nghe thấy tiếng đàn violon du dương vọng ra từ đó.
Vừa mới đi qua giàn hoa, cô liền thấy mẹ mình đang đứng đó, hai mắt nhắm lại, đang say mê kéo đàn.