Hoắc Vân Thâm thầm kêu oan không ngừng, hi vọng bà xã đáng yêu nhà anh đừng tức giận nữa, cho anh một cơ hội để giải thích.
"Trái ôm phải ấp, tề nhân chi phúc*, lúc nãy anh nhất định rất hưởng thụ chứ gì! Có phải tôi đến làm phá hỏng hứng thú của anh không?"
(*) Hưởng phúc một chồng nhiều vợ.
Hứa Hi Ngôn nói xong thì khoanh tay, xoay đầu qua chỗ khác.
Hoắc Vân Thâm thử chạm vào vai cô, giải thích: "Vợ à, em nghĩ đi đâu vậy? Lúc nãy là Harry Chen mời anh đi, mấy cô gái đó cũng là gã kiếm, anh còn chẳng hề chạm vào nữa cơ."
Hứa Hi Ngôn hất tay anh ra, không cho anh chạm vào người mình: "Anh muốn lừa ai? Nếu tôi đến trễ một bước, mấy người cũng chạm môi với nhau rồi! Anh nói thật đi! Có phải bây giờ thấy tôi mang thai rồi, không còn chút hương vị con gái nào nữa không?"
Hứa Hi Ngôn cảm thấy mình thật là uất ức. Lúc hỏi mấy câu này, nước mắt của cô không nhịn được mà chảy xuống.