Harry Wei cởi giày của bà ra, để bà nằm xuống, giúp bà kê gối xuống dưới đầu rồi đắp chăn kín người. Lo liệu chu đáo mọi việc xong, ông lại cầm lấy tay bà một cách rất tự nhiên.
Cảm giác này quen thuộc giống như đang ở trong nhà của mình, chăm sóc người thân của mình.
Hứa Hi Ngôn ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình Harry Wei chăm sóc mẹ, cô cảm thấy thật khó mà tin nổi, nhất là khi nhìn thấy ông nắm chặt tay mẹ, hành động như vậy cũng không tránh khỏi hơi...
"Ngài Tổng thống..."
Hứa Hi Ngôn không nhịn được mà mở miệng.
Harry Wei nghe thấy tiếng cô gọi thì quay đầu lại nhìn. Sau khi phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan chặt của mình và Cảnh Như Nguyệt, ông chợt tỉnh táo lại, vội vã buông tay Cảnh Như Nguyệt ra rồi lúng túng đứng lên giải thích: ''Tôi đã đưa bà ấy lên đây rồi, cô chăm sóc cho bà ấy đi, tôi đi xuống trước."