Nhiều năm như vậy, Vân Tuyết Nhu vẫn giữ kín bí mật này, định giữ kín trong lòng, có chết cũng phải mang theo vào quan tài.
"Harry, đừng ly hôn với tôi, tôi không muốn ly hôn..."
Vân Tuyết Nhu khóc như mưa, hình tượng thanh cao lịch sự hoàn toàn mất sạch. Bà ta ngồi liệt trên mặt đất, nắm ống quần của Harry Wei.
Harry Wei lùi lại hai bước, nhìn bà ta từ trên cao xuống, hỏi: "Bao nhiêu năm qua hai ta sống với nhau không có tình yêu, bà cảm thấy cuộc hôn nhân này có ý nghĩa sao?"
"Có ý nghĩa, có ý nghĩa mà, dù sao tôi vẫn sẽ không ly hôn."
Vân Tuyết Nhu cố chấp nói.
"Ôi..." Harry Wei thở dài, nói: "Những năm qua tôi chưa từng để ý những chuyện bà làm, nhưng bà giấu tôi làm những gì sau lưng, bà có muốn xem một chút không?"
"..." Vân Tuyết Nhu ra sức lắc đầu, nước mắt thi nhau chảy xuống. Nếu Harry Wei thật sự điều tra được những chuyện riêng mà bà ta đã làm, thì bà ta coi như xong.