Vân Tuyết Nhu không ngờ ông Ông Hạ đã bị sa lưới, hơn nữa còn khai mình ra. Trong lòng bà ta hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vội vàng nguỵ biện: "Harry... Ông nghe tôi nói... tất cả những gì tôi làm, đều là vì ông thôi!"
"Ăn nói lung tung! Nếu như bà vì tôi thì ít nhất nên chia sẻ buồn lo với tôi. Nhưng không, bà là phu nhân Tổng thống mà lại đi làm nhiều chuyện thất đức ở sau lưng tôi như vậy."
Ánh mắt lạnh như đao của Harry Wei nhìn chằm chằm vào người đàn bà trước mặt, ông chỉ hận không thể lăng trì bà ta: "Nói! Bà làm như vậy là vì cái gì?"
"Tôi... Tôi không có..."
Vân Tuyết Nhu nặn ra mấy giọt nước mắt oan ức, thậm chí lý do ngụy biện cũng cực kỳ buồn cười: "Chúng ta kết hôn đã nhiều năm như vậy, nếu ông có thể một lần nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi có chết cũng không tiếc. Nhưng ông lại chẳng hỏi han gì đến tôi, cho nên tôi mới muốn gây sự chú ý!"