"Chú không bắt cháu, là chú cứu cháu. Bây giờ chú đưa cháu về sở thú tìm người nhà." Thiếu niên giải thích.
"Cảm ơn chú."
Anh Bảo cười thật ngọt ngào, hai má lộ ra lúm đồng tiền dễ thương.
Thiếu niên nhìn thấy nụ cười của cô bé, vô thức mỉm cười rồi nói: "Có thể ký tên cho chú không, Anh Đào Bảo Bảo? "
Thì ra là fan của bé sao?
Anh Đào cảm thấy cậu ta không đáng sợ, ngược lại cảm thấy người chú trông trẻ trung này rất thân thiện. Chú muốn ký tên, nhưng Anh Đào vẫn chưa biết viết tên mình.
"Bảo Bảo không biết viết chữ, nhưng Bảo Bảo có thể vẽ cho chú một bức, coi như là cảm ơn chú."
"Được." Thiếu niên đưa bút và vở cho bé, Anh Bảo bắt đầu vẽ.
Chỉ chốc lát đã vẽ xong, cô bé liền đưa cho thiếu niên: "Cho chú nè, Bảo Bảo vẽ xong rồi."
Thiếu niên nhận lấy xem, thì ra là vẽ chính bản thân bé. Một cô bé dễ thương, góc dưới bên phải còn vẽ hai quả anh đào, xem như là chữ ký của cô bé.
"Vẽ rất đẹp."