"Sau này mỗi ngày đều phải nhớ anh, không thể quên anh, chỉ cần có thời gian là phải gọi điện thoại cho anh ngay, nhớ chưa?"
"Vâng."
"Chuyện quan trọng nhất là, khi anh không ở bên cạnh em thì em không được kết bạn với thằng con trai nào khác đâu đấy nhá! Em phải luôn nhớ rằng em chỉ có thể là cô dâu nhỏ của mình anh thôi đó."
"Được ạ, anh."
"Không được, chúng ta ngoéo tay đi."
Đường Phi Mặc rất không yên tâm. Cô dâu nhỏ nhà mình xinh đẹp đáng yêu như vậy, thật khiến người ta lo lắng. Nếu như bị người khác bắt đi thì cậu phải đi đâu khóc mới được đây! Nhất định phải lấy được sự bảo đảm mới có thể yên tâm.
"Được."
Anh Bảo vô cùng nghe lời, gật đầu liên tục như một chú gà đang mổ thóc, chỉ cần là việc anh trai yêu cầu thì việc gì cô bé cũng nghe theo.
Cô bé đưa ngón tay nhỏ ra ngoéo tay với anh, miệng hai đứa trẻ cùng lẩm bẩm: "Ngoéo tay hứa một trăm năm không thay đổi, ai thay đổi thì người đó là đồ trứng thối."