Cuối cùng bọn họ cũng đi vào trong đại điện. Ở trong đó, Hứa Hi Ngôn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ngồi trên vương tọa.
Giây phút đầu tiên khi nhìn thấy người đàn ông đó, tim cô nhảy dựng lên một nhịp. Khuôn mặt trắng bệch của lão khiến cho cô cảm thấy như đang nhìn thấy quỷ hút máu trong phim.
Làn da của người đàn ông kia thực sự là trắng quá mức. Đôi mắt thâm đen kia khiến cho người khác có cảm giác sợ đến lạnh sống lưng, cả người lão còn toát ra vẻ lạnh lẽo đến kinh người.
Hứa Hi Ngôn nuốt nước bọt, nghĩ thầm, cha của Mặc Ngự Thiên quả rất giống một con quỷ hút máu người, thật đáng sợ.
"Mày tới đây làm gì?"
Mặc Tà tỏ vẻ không vui, hỏi.
Lão không thích bị người nào quấy rầy.
"Ba, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?"
Mặc Ngự Thiên chào hỏi một cách lạnh nhạt. Hắn nhớ lần cuối cùng hai người họ gặp nhau đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi.
"Nói đi, mục đích."