Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm đến thăm Hoắc Tam Nghiên, thấy Diệp Tầm luôn im lặng không nói gì, trong mắt ánh lên vẻ tự trách mình và hối hận vô cùng. Họ rất thấu hiểu cảm giác của anh ta.
Mọi người thường không biết quý trọng mọi thứ khi mình có được, chỉ đến khi mất đi rồi mới hối hận và tỉnh ngộ.
Lúc này đây, Diệp Tầm đang phải trải nghiệm cảm giác đó một cách vô cùng sâu sắc.
Diệp Tầm đã không chợp mắt suốt hai ngày đêm, râu ria xồm xoàm, trong mắt giăng đầy tơ máu, cả người cứ cheo leo ở bờ vực sụp đổ.
Hứa Hi Ngôn khuyên anh ta: "Nhị sư huynh, anh đi nghỉ ngơi cho khỏe đi! Nếu cứ như vậy mãi, chị Ba còn chưa tỉnh lại thì anh đã gục rồi."
"Anh không sao, anh phải ở bên cô ấy."
Bóng lưng của Diệp Tầm chất đầy nỗi đau. Anh ta nắm lấy tay Hoắc Tam Nghiên, nhìn chăm chú vào gương mặt cô ấy: "Trước đây anh thật sự quá đần độn, chưa bao giờ hòa nhã với cô ấy. Em có biết lúc này anh hối hận thế nào không?"