Hứa Hi Ngôn hất mạnh hắn ra: "Đừng chạm vào tôi! Mặc Ngự Thiên, nếu như anh còn chút nhân tính thì mau thả tôi về đi!"
"Em chắc chắn sao? Nói không chừng bây giờ về nhà em sẽ nhìn thấy chồng em đang lên giường với bản fake của em đấy! So với việc về nhà chịu đả kích thì chi bằng ngoan ngoãn ở lại đây với tôi đi."
Mặc Ngự Thiên tới gần cô. Hứa Hi Ngôn lùi lại từng bước, đến khi bắp chân va vào thành giường cô mới đành phải ngồi xuống.
Bây giờ có lẽ là cô đã bị hắn tiêm thuốc gây mê, cơ thể không có chút sức lực nào, chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn chằm chằm: "Muốn tôi ở cùng với anh sao, đừng có mơ!"
"Nước Z có câu là 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén', ý muốn nói là hai ngày ở bên nhau lâu rồi thì ắt sẽ nảy sinh tình cảm."
Mặc Ngự Thiên không tiếp tục bức ép cô mà thay đổi bước chân, thong dong đi về phía cửa. Hắn quay đầu nói: "Em yên tâm, tôi sẽ không bức ép em, tôi sẽ đợi đến ngày em cam tâm tình nguyện."