Hứa Hi Ngôn ngủ li bì không biết bao lâu mới khó nhọc chớp chớp mắt tỉnh dậy.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm xung quanh liền giãy giụa muốn đứng dậy.
Nhưng cô vừa chuyển động, bên hông lại truyền đến cảm giác nhói đau.
"Đừng nhúc nhích! Nằm xuống đi!"
Bên tai Hứa Hi Ngôn truyền đến một giọng nam trầm ấm, nghe rất quen tai, nhưng không phải là giọng của Hoắc Vân Thâm.
Hứa Hi Ngôn quay đầu, kinh ngạc khi phát hiện ra người ở bên cạnh cô là Mặc Ngự Thiên.
"Tại sao lại là anh?"
Trong mắt của Hứa Hi Ngôn lộ rõ sự cảnh giác. Cô cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình theo bản năng, phát hiện ra quần áo trên người đã bị đổi thành đồ ngủ tơ tằm, trong lòng liền cảm thấy hoảng hốt: "Anh, anh… đã làm gì tôi?"
"Yên tâm, tôi chưa làm gì em, quần áo là tôi sai người thay cho em."
Mặc Ngự Thiên kịp thời giải thích.