Người lo lắng nhất vẫn là người làm bố như Hoắc Vân Thâm. Anh luôn cảm thấy con gái nhà mình thật đáng yêu, nếu như lớn lên rồi trổ mã thành đại mỹ nữ thì càng khiến người ta lo lắng.
"Như vậy không phải rất tốt sao? Tương lai không phải lo không gả đi được nha!"
Hứa Hi Ngôn còn thoải mái hơn Hoắc Vân Thâm một chút, mỗi lần cô đều phải làm công tác tư tưởng cho anh.
"Em nói xem thằng nhóc nhà Đường Diệc Sâm kia có đáng tin không? Nếu như lớn lên trở nên không đứng đắn thì làm sao?"
Hoắc Vân Thâm quá lo lắng rồi, chỉ sợ con rể tương lai không đáng tin cậy.
Anh rất muốn biết những người làm bố có con gái khác có tâm trạng như thế nào, liệu có lo lắng như anh không?
"Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy! Cha mẹ người ta dạy dỗ rất tốt, không cần anh phải lo nghĩ bậy bạ."
Hứa Hi Ngôn kéo cánh tay chồng mình, vừa cười vừa lôi anh đi: "Được rồi, mau đi làm đi, đừng có mà lo bò trắng răng nữa!"