"Được ạ, không thành vấn đề."
Hoắc Nhị Kỳ rất thích cô em dâu này, đương nhiên thích nhất vẫn là Anh Bảo. Cô tặng cho cô bé một cái dây chuyền nhỏ rất đáng yêu.
Sau khi đeo dây chuyền lên cổ Anh Bảo, cô mỉm cười hỏi: "Anh Đào, cháu biết gọi bác là gì không?"
"Bảo Bảo biết, bác là bác Hai. Trong ba bác thì bác là người xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất, đáng tin nhất ạ."
Anh Bảo rất thông minh, hai trong số ba bác của mình không có mặt ở đây cho nên cô bé mới dám yên tâm khen bác Hai.
"Ha ha ha... Cháu đúng là đáng yêu quá đi."
Hoắc Nhị Kỳ thường nghe mẹ mình nói qua điện thoại là Anh Bảo nói chuyện rất ngọt, bây giờ gặp mặt mới phát hiện cô bé thật sự làm cho người ta vô cùng yêu thích.
Hoắc Nhị Kỳ ôm lấy cô bé và hôn một cái. Cô chợt phát hiện ra trẻ con cũng không quá đáng sợ!