Cảnh Chiến Nam đeo kính đen vào, kéo vành nón thấp xuống. Ông cũng đi vào thang máy, yên lặng đứng sau lưng cô.
Hoắc Nhất Tĩnh cúi đầu nên không thể thấy rõ tâm trạng của cô lúc này, chỉ có thể nhờ mặt gương phản chiếu mới thấy được gương mặt tiều tụy trắng bệch kia.
Khi Cảnh Chiến Nam thấy tâm trạng cô có vẻ không ổn, trái tim lạnh giá bấy lâu của ông bỗng bị kích thích, thắt lại.
Em ấy gặp chuyện gì sao?
Hoắc Nhất Tĩnh vẫn cứ nghĩ mãi đến chuyện của mình nên không chú ý đến người đàn ông đang đứng sau lưng.
Thang máy dừng ở tầng mười sáu. Hoắc Nhất Tĩnh ra khỏi thang máy, Cảnh Chiến Nam cũng ra theo nhưng đi chậm hơn, sợ bị cô phát hiện.
Cô sải bước đi đến cuối dãy hành lang, đến trước cửa phòng số 1688, đứng ở đó một lúc. Bàn tay buông thõng bên người cô hết nắm chặt rồi lại thả ra, giơ tay lên muốn gõ cửa rồi lại buông thõng xuống.