"Không sao."
"Sao lại không sao? Giờ anh đang là người bị thương đấy!"
Hứa Hi Ngôn giữ lấy đầu anh, không cho anh làm bừa.
Hoắc Vân Thâm bị cắt mất phúc lợi, không được thỏa mãn nhu cầu nên nói: "Chính vì anh bị thương cho nên mới càng cần được an ủi!"
"Đừng có mà viện cớ! Em nói không được là không được! Nghiêm túc một chút cho em!"
Hứa Hi Ngôn đẩy anh ra, bắt anh ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Vân Thâm vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ. Để được vợ đồng ý, anh không ngại dùng khổ nhục kế. Anh ôm lấy đầu mình, nằm xuống sofa: "Ối, đau quá..."
Hứa Hi Ngôn lập tức hoảng sợ, vội vàng tiến đến gần hỏi: "Sao vậy chồng? Anh đau đầu à? Phải làm sao đây? Giờ đi bệnh viện nhé?"
Hoắc Vân Thâm nhân lúc cô không để ý liền ôm lấy cô, lật người một cái đè cô xuống.
Ánh mắt anh sáng rực: "Nếu em yêu anh, có thể anh sẽ đỡ đau một chút đấy. Nếu em không yêu anh thì thà anh chết đi cho xong."
Choáng!