Chỉ khi hai người ôm chặt lấy nhau, họ mới cảm thấy trái tim đã thật sự quay trở lại lồng ngực.
Họ cứ ôm mãi cho đến khi y tá bận rộn xong quay lại tìm.
Hoắc Vân Thâm vẫn cực kỳ lưu luyến, không nỡ buông cô ra. Anh đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: "Đồ ngốc, không phải anh vẫn rất ổn à?"
Có thể nói, anh cực kỳ may mắn. Lúc ấy trên máy bay, Dịch Tiêu đã kịp thời bảo vệ anh, ảnh hưởng của vụ nổ chỉ làm đầu anh bị thương nhẹ.
Ban nãy anh đã đi chụp CT, xác định đầu anh chỉ bị chấn động nhẹ, chỉ cần quan sát và nghỉ ngơi là được.
Nhưng anh không ngờ khi quay về phòng bệnh lại nhìn thấy Hứa Hi Ngôn, càng không thể ngờ cô lại đứng trước mặt người xa lạ khóc lóc đau lòng như vậy.
Chắc chắn cô đã nhận nhầm anh với bệnh nhân đang bị thương nặng kia rồi!
Hoắc Vân Thâm đứng đó nhìn bóng lưng đau khổ của cô gái nhỏ, trái tim anh càng thêm xót xa. Cho dù không phải vì chính mình thì anh cũng phải sống thật tốt vì cô.