Trở về phòng, Nghê Tuyết Lâm cúi đầu xin lỗi Hứa Hi Ngôn: "Thật xin lỗi Cảnh Hi, hôm nay lại rước phiền phức cho em rồi."
Bây giờ Nghê Tuyết Lâm rất hối hận, nếu như lúc ấy không nhiều lời, có lẽ đã không có một loạt mâu thuẫn sau đó.
"Đừng tự trách nữa, chẳng phải bây giờ đã xử lý ổn thoả rồi sao?"
Hứa Hi Ngôn để ý thấy khóe miệng cô sưng đỏ, vội vàng lấy thuốc mỡ chuyên trị vết thương do đánh đập của hiệu thuốc Đông y Nhân Cảnh: "Để em bôi thuốc giúp chị! Nếu nhị sư huynh biết chị đi theo em bị ức hiếp như này, chắc sẽ giết em mất!"
"Không đâu. Chị sẽ không nói cho anh ấy biết."
Thoa thuốc xong, Nghê Tuyết Lâm lại lo lắng hỏi: "Cảnh Hi, chị vẫn rất lo về cái cô Thẩm Mộng Viện đó. Hôm nay cô ta bị chọc tức, liệu có thể bỏ qua sao?"
"Mặc kệ cô ta như thế nào, hôm nay mối thù này cũng kết rồi. Sau này chúng ta cẩn thận hơn là được."