Dương Văn Tuyết đắc ý cười, xoay người lại liếc nhìn cô lần cuối bằng ánh mắt coi thường và khinh bỉ đến nỗi không tả được.
Người mà cô ta sắp đặt gần đến rồi, nên cô ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Tuy nhiên, lúc cô ta sắp ra khỏi cửa thì đột nhiên cảm thấy ai đó đang giật tóc mình lại. Cơn đau vừa ập tới, cô ta còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ai đó túm tóc ném lên giường.
Dương Văn Tuyết vùng vẫy bò dậy, thấy Cảnh Hi đang đứng trước mặt cô ta.
"Mày... không phải mày đã uống thuốc rồi sao? Tại sao lại…"
Dương Văn Tuyết không hiểu, cô ta tận mắt thấy cô uống thuốc, những biểu hiện lúc nãy của cô là những biểu hiện đặc trưng của người dùng thuốc.
Nhưng lúc nãy cô vừa nắm tóc cô ta, động tác linh hoạt như vậy, đâu giống như một người đã uống thuốc?
"Dương Quỳnh à Dương Quỳnh, không ngờ là cô! Chẳng trách tại sao cô lại tiếp cận tôi, thì ra là muốn báo thù?"