"Gậy ông đập lưng ông."
Đôi mắt Hứa Hi Ngôn mang vẻ lạnh nhạt, bất cứ người nào có ý đồ làm hại cô, cô đều sẽ không nương tay.
Hai người lặng lẽ quay lại bữa tiệc. Hứa Hi Ngôn ngồi lại vào chỗ, không có biểu hiện gì bất thường.
Dương Văn Tuyết thấy cô trở về, giả vờ tỏ vẻ quan tâm: "Chị Cảnh Hi, lúc nãy Uyển Đậu tìm chị có việc sao? Đã xử lý xong chưa?"
"Cũng không phải là việc lớn gì, cô ấy tới đây hỏi chị có đem theo băng vệ sinh không, nhưng mà chị không đem theo, em có không?"
"A, hình như em có."
Trong túi của con gái đa số đều có đem theo băng vệ sinh dự phòng, Hứa Hi Ngôn hỏi như vậy, vừa may Dương Văn Tuyết có đem theo.
Cô ta quay người lấy túi tìm băng vệ sinh và đưa cho Hứa Hi Ngôn. Hứa Hi Ngôn đi ra ngoài, sau đó quay lại, vấn đề đã được giải quyết.
"Chị Cảnh Hi, em lại mời chị một ly, đến bây giờ chị vẫn chưa uống ngụm nào cả!"