"Không thì em nghĩ là ai đây?"
Mặc Ngự Thiên nhướng mày nhìn cô, nụ cười trên môi như có như không.
Hứa Hi Ngôn tưởng Hoắc Vân Thâm mời mình ăn cơm trưa, không chỉ có mình cô nghĩ thế mà đến cả Uyển Đậu cũng vậy.
Nhưng bây giờ, người tới lại là Mặc Ngự Thiên?
"Thật xin lỗi, có thể là tôi hiểu lầm. Thật ngại quá, tôi phải đi, chồng tôi còn đang chờ tôi."
Hứa Hi Ngôn đứng lên, cầm túi định rời đi.
Nhưng Mặc Ngự Thiên lại đột nhiên đứng dậy, tóm lấy cổ tay cô để giữ cô lại, còn nói: "Đừng đi, Yim, tôi có một tâm nguyện là mời em ăn cơm. Chẳng lẽ chuyện nhỏ này em cũng không thể đáp ứng tôi sao?"
Hắn lại dùng đoạn tình bạn trước kia để giữ cô lại, Hứa Hi Ngôn rất khó xử.
Là bạn bè, ăn một bữa cơm thì chẳng sao cả. Nhưng vấn đề là cô không thể có thái độ thân mật với người đàn ông khác. Cô không muốn chồng cô tức giận và hiểu lầm.
"Thật xin lỗi, tâm ý của anh tôi xin nhận, còn ăn cơm thì thôi đi!"