"Có cho cậu cũng không dám."
Người kia hất Tiểu Mạch ra, sau đó đưa cho cậu ta một bịch tiền.
"Cảm ơn cảm ơn..."
Tiểu Mạch nhận được thù lao thì xuống xe và quay lại đoàn phim.
Cậu ta chỉ dùng mấy cọng tóc của Cảnh Hi là đã có thể đổi lấy một trăm nghìn tệ. Vụ giao dịch này quá hời rồi.
Sau khi người nọ rời đi thì Cận Tu gỡ mắt kính ra, thở dài một hơi.
Sao nào?
Muốn lấy tóc của Cảnh Hi, chuyện nhỏ mà!
Lần này Tổng thống đại nhân nhất định sẽ khen cậu ta!
Cận Tu ra lệnh lái xe đi, bây giờ phải nhanh chóng tới trung tâm xét nghiệm.
Xe của bọn họ vừa đi thì một chiếc xe đen có rèm che khác đang nấp ở gần đó cũng khởi động rồi bám theo.