"Chồng à, anh có khỏe không?"
Hứa Hi Ngôn quan tâm hỏi.
"Ừm."
Âm thanh phát ra từ nơi sâu trong cổ họng giống như một tiếng rên khẽ, mang theo một chút cảm giác câu dẫn.
Hứa Hi Ngôn thấy không ổn bèn đạp thắng, tấp xe vào bên lề đường, vừa dừng lại thì lập tức ra đằng sau kiểm tra tình trạng của anh.
"Chồng à, nhìn anh có vẻ không khỏe lắm, em chở anh tới bệnh viện nhé!"
Hứa Hi Ngôn kéo cửa sau của xe ra, thấy từng giọt mồ hôi đang không ngừng tuôn xuống trên gương mặt tuấn tú. Gân xanh ở trán và cổ của anh cũng đã nổi hết lên, trên gò má cũng đang hiện lên một vầng đỏ ửng không bình thường.
"Không sao đâu, lái xe đi..."
Hoắc Vân Thâm cắn chặt hàm răng mà ra lệnh, đôi mắt khẽ mở ra một khe hở nhưng tầm mắt đã trở nên hơi mơ hồ.
Hứa Hi Ngôn muốn đưa tay tới giúp anh lau mồ hôi nhưng lại bị Hoắc Vân Thâm cản lại. Anh nuốt nước bọt rồi nói: "Nếu em còn không lái xe thì đừng trách anh sao lại muốn em ngay chỗ này..."