Đường Phi Mặc rất nghiêm túc nói: "Mẹ Cảnh, mọi người yên tâm đánh quái thú đi, con sẽ bảo vệ Anh Đào thật tốt!"
"..."
Hứa Hi Ngôn không biết phải nói thế nào nữa.
Xem ra cô không thể không đi "đánh yêu quái" rồi.
Hứa Hi Ngôn giao hai đứa nhỏ cho Lương Lam rồi trở về nhà, đúng lúc ấy Hoắc Vân Thâm cũng về.
"Chồng!"
Hứa Hi Ngôn thấy anh bước từ trên xe xuống liền chạy chậm qua, ôm anh từ sau lưng. Sau đó, họ cùng đi vào trong nhà: "Sao giờ mới về?"
"Ừ, đón con rồi sao?"
Hoắc Vân Thâm giơ tay lên, ôm vai cô.
Hứa Hi Ngôn ngoan ngoãn dựa vào ngực anh: "Đón rồi, hiện giờ con bé đang ở nhà Phi Mặc."
Nghe thấy con gái lại chạy đến nhà Đường Phi Mặc, da đầu Hoắc Vân Thâm run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực. Anh rất sợ đóa hoa nhỏ nhà mình bị người ta hái mất: "Con nhóc này sao cứ chạy đến nhà người ta mãi thế? Sau này quen thói thì làm sao bây giờ?"