"Chồng ơi…"
Hứa Hi Ngôn xúc động, hai mắt rưng rưng, nước mắt men theo viền mắt chảy xuống: "Không ngờ anh có thể đến cứu em! Em đã nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ phải chết!"
"Không đâu. Dù là âm tào địa phủ hay hoàng tuyền quỷ lộ, anh cũng sẽ bắt em về!"
Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để cô rời xa anh.
Hai vợ chồng tâm sự với nhau rất nhiều, một lát sau Hứa Hi Ngôn mới để ý thấy mười ngón tay của anh đều dính màu đỏ của máu. Cô lo lắng nắm tay anh kéo lại xem, hỏi: "Tay anh bị sao vậy?"
"Không sao đâu."
Anh nắm ngược lại tay cô hòng ngăn cô nhìn tiếp.
Hứa Hi Ngôn đã đoán được: "Anh dùng tay không đào đất đá đúng không? Là vì cứu em nên mới bị thương?"
Hoắc Vân Thâm không nói gì, im lặng tức là thừa nhận.
Lòng Hứa Hi Ngôn nghẹn lại giống như một cục bông bị nén. Chỉ tưởng tượng đến khung cảnh lúc đó, trời thì mưa to như trút nước, anh lại dùng tay không đào đất đá lên, cô đã cảm động đến mức không thể nào hình dung được nữa.