"Được rồi, đừng nhìn nữa!"
Chuyện bên ngoài đã có cấp dưới xử lý, giờ Hoắc Vân Thâm chỉ muốn chuyên tâm xử lý vợ yêu nhà mình.
Anh kéo màn cửa sổ che lại, ôm lấy vợ, kề sát trán mình vào trán cô: "Cần anh giải giúp thuốc trên người em không, người đẹp?"
"Không biết xấu hổ!"
Hứa Hi Ngôn nói dỗi, vươn tay ra ôm lấy cổ anh rồi cưỡi lên người anh: "Còn chờ gì nữa? Bắt đầu nào!"
Hoắc Vân Thâm bế cô vợ nhỏ nhà mình đi vào trong phòng ngủ.
Anh đẩy cô ngã xuống rồi ép người lên, hỏi: "Em không ngoan! Chuyển văn phòng mà không nói anh biết!"
Hứa Hi Ngôn oan ức: "Không phải em đã nói với anh rồi à?"
Nếu không sao hôm nay lại có cảnh này chứ?
"Sao tiệc đóng máy lại không dẫn anh theo!"
Anh vừa trách vừa cắn lên xương quai xanh tinh xảo của cô.
"Còn không phải em sợ anh đi là sẽ bị mọi người bám mãi không chịu thả à!" Hứa Hi Ngôn giải thích: "Hơn nữa chỗ đó nhỏ lắm, anh đi sẽ làm hạ cấp bậc của mình đấy!"