Hứa Hi Ngôn đã phát hiện ra bọn họ, hơn nữa, còn nhận ra được Lam Lăng Nhi cố tình bị trẹo chân.
Tiếng kêu đó giả dối hết sức, làm ơn diễn có tâm chút đi được không?
Hứa Hi Ngôn vẫn không dừng bước. Lúc đi ngang qua bọn họ, mắt cô nhìn thẳng, đi một mạch ra ngoài.
Bên ngoài, Hoắc Vân Thâm đã đỗ xe đợi cô, Hứa Hi Ngôn ngồi lên xe, cùng anh đi về nhà.
"Chúc mừng..."
Hai vợ chồng gần như đồng thanh nói.
"Em có gì đáng để chúc mừng? Có hâm mộ thì cũng phải hâm mộ nhà từ thiện như anh chứ."
Hứa Hi Ngôn cầm chiếc cúp thuỷ tinh ở bên tay lên thưởng thức.
Hoắc Vân Thâm vuốt mũi: "Sao anh nghe cứ như đang mắng anh vậy nhỉ?"
Bình thường những nhà từ thiện lớn đều là những kẻ mua danh cầu lợi, dùng việc từ thiện làm lớp nguỵ trang, để thu về danh lợi.
Hoắc Vân Thâm thì không phải loại người như vậy.
"Không không không, đang khen anh mà, anh giỏi lắm, chồng à."